
““Sống thật hạnh phúc dù đời chỉ là bọt bèo.
Hãy đón nhận mình như chính mình là
và phó thác cuộc đời mình trong tay Thượng đế.”
Lục bình sống kiếp thân phận bọt bèo nay đây mai đó là vì ngày trước Lục Bình thường đứng im một chỗ, mỗi buổi sáng khi ánh bình minh lên thì nó lại chứng kiến cảnh muôn hoa đua sắc khoe màu, còn nó chỉ đứng im với dáng đứng trơ trọi một mình cùng với sự bĩu môi chê cười của các loài hoa khác.
Nó buồn bã và quyết định trôi lang thang với ý nghĩ thay đổi cuộc đời, nhưng rồi cuộc đời nó lại cứ mãi hẩm hiu. Ở mỗi bến đậu, nó lại nhận biết bao sự khinh khi của các loài hoa khác. Hôm thì nó bị những chị bằng lăng tím hồng giáng cho một câu đau điếng: “Này chị Lục Bình, đúng là thân phận bèo dạt. Chị đứng đây đợi chờ ai, mà có ai thèm ngó đến chị đâu!” Hôm thì nó bị chị phượng hồng đỏng đảnh mỉa mai: “Này chị Lục Bình, Chị chẳng đem lại cho đời chút hương sắc gì!” Rồi Lục Bình lại trôi đi đến những bến đậu khác, nhưng số phận vẫn hẩm hiu. Nó trách trời sao nỡ đọa đày và chẳng ban phát cho nó một ân huệ gì.
Một hôm, nó chui vào nghỉ chân bên một bến cầu ao để trú nắng, nhưng mấy đứa trẻ con trong xóm cũng rình mò thấy và vặn đi những bàn tay đang xòe ra của nó, túm cổ nó quăng thật mạnh ra giữa dòng sông. Nó đau điếng cả người và chẳng thiết sống nữa. Thế là, nó cứ nằm ì, để mặc cho dòng nước muốn cuốn đi đâu thì đi. Một con đò nhỏ lướt nhẹ trên thân mình trơ trọi của nó làm nó xước hết da thịt. Chưa hết, nó lại bị một con đò khổng lồ khác phóng nhanh, tung sóng, hất phăng nó vào bờ. Nó gần như tàn kiệt hơi sức. Rồi khi trời nắng to, những cánh tay của nó khô đét lại, bàn tay chẳng còn, toàn thân nó tàn tạ chẳng khác nào một nắm xương khô. Đã thế, những chú vịt từ đâu bơi đến lại rúc vào những cẳng chân của nó để tìm ốc bắt tôm làm cụt nhủn những cẳng chân còn lại. Nó cảm thấy thất vọng ê chề và than trách trời: Trời hỡi! Tôi sinh ra đời để làm gì, sao không để tôi chết quách cho rồi! Sau đó, nó gục đầu ngất lịm.
Tỉnh dậy sau một cơn mưa lớn, nó cảm thấy mát mẻ, dễ chịu hơn như được hồi sinh. Những bàn tay mới đã bắt đầu nhú ra, xanh mơn mởn. Thân hình nó vạm vỡ hơn và tươi tốt hơn trước gấp bội, giữa người nó còn nhú lên một thân cây mềm mại. Đúng thời điểm đó trên trời một nàng tiên nữ tắm bên hồ nước và vắt chiếc áo tơ hồng tím xen lẫn xanh vàng trên nhành cây cao, bỗng một cơn gió thổi mạnh hất tung chiếc áo bay ra thành những mảnh nhỏ như những cánh bướm xinh xinh và rớt xuống gian trần đúng vào giữa thân cây mềm mại của nó.
Soi mình xuống dòng sông, nó quá đỗi ngạc nhiên, rưng rưng hạnh phúc khi thấy trên trên mình nở một bông hoa đẹp tuyệt trần: Thân mềm mại với những cánh mỏng mảnh tím biếc một màu, những chấm vàng như những cánh bướm dập dờn bay tung tăng, khiến nó xinh đẹp như một nàng công chúa thanh thoát, nhẹ nhàng. Nó sung sướng mỉm cười tạ ơn Thượng Đế. Cùng lúc đó nó nghe thấy những tiếng vỗ tay reo hò, trầm trồ của các loài cỏ hoa muông thú khác: “Chị Lục Bình ơi! Chị xinh đẹp quá, chị tuyệt thật đấy!” Những chú chuồn chuồn nước đang lượn vòng quanh để chiêm ngắm sắc đẹp của nó. Trên cành cây, những chú chim hòa tình khúc yêu thương để chúc mừng. Bên bờ, những chú cua đồng cũng chui ra khỏi hang, ngưỡng mộ vẻ đẹp của lục bình. Trên đường những cậu bé con đang ca hát, huýt sáo và reo hò: Hoan hô lục bình, đẹp quá! Tuyệt quá!
Tuy vậy, vì lục bình đã được đi khắp nơi, đã hiểu “nhân tình thế thái” và “kiếp phù du” nên nó không kiêu hãnh mà chỉ cúi đầu e lệ, dịu hiền, mỉm cười với đời và vẫy tay chào đón tất cả các bạn. Nó tự đặt ra châm ngôn sống cho mình và gởi đến tất cả bạn bè:
Sống thật hạnh phúc dù đời chỉ là bọt bèo.
Hãy đón nhận mình như chính mình là.
Phó thác cuộc đời mình trong tay Thượng Đế.
Hãy sống quảng đại bao dung dù đời chẳng là bao.
Hãy tìm ra ý nghĩa, giá trị cuộc đời mình nơi Thượng Đế, để cuộc đời mãi mãi nở hoa – một đóa hoa không phai tàn.
Lục Bình